Đây là một trong những đoạn tớ thích nhất trong Bên nhau trọn đời, cảm giác ấm áp và dịu êm vô cùng.

Đoạn văn dưới đây không phải của tớ, mà tớ chỉ type lại lên máy. Đoạn văn dưới nằm trong tác phẩm Bên nhau trọn đời của Cố Mạn, bản quyền tiếng việt thuộc về Công ty Sách Bách Việt.

https://i0.wp.com/bbs.jjwxc.net/upload/201101/27/27-2ef58f4.jpg

Mùa thu lui dần trong hơi lạnh đầu đông, dưới ảnh hưởng của Tiểu Hồng, Mặc Sênh bắt đầu ham mê đan khăn quàng, đáng tiếc những ngón tay bướng bỉnh không theo điều khiển của chủ nhân. Mặc Sênh hay đàn nhầm, lúc chặt lúc lỏng, cuối cùng tác phẩm đầu tay của chị cũng hoàn thành. Hớn hở như một đứa trẻ vừa làm được một việc vĩ đại đem khoe với mẹ. Dĩ Thâm dù tỏ ra hết sức cảm kích nhưng không dám quàng cổ lúc ra ngoài.

Đêm Giáng Sinh, Dĩ Thâm mời Dĩ Văn và Trương Mại, bạn trai của cô dự bữa tiệc mừng Giáng Sinh. Trương Mại vốn là sếp của Dĩ Văn, một người đẹp trai hào hoa, đây cũng là lần đầu tiên Dĩ Thâm làm quen với anh ta.

Sau bữa tiệc ra về mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.

Ngoài phố, người lớn trẻ em hân hoan đón mừng tuyết đầu mùa.

Mặc Sênh và Dĩ Văn đứng bên đường đợi hai người đàn ông đi lấy xe. Dĩ Văn cười nói: “Tôi định sang năm làm lễ cưới còn định mời chị làm phù dâu, ai ngờ Dĩ Thâm không chờ được, nhưng cũng không thể trách anh ấy, có lẽ anh ấy đã chờ đợi quá lâu…”. Đôi mắt đẹp dịu dàng của Dĩ Văn khẽ chớp chớp, thật khó cưỡng lại một đôi mắt như thế.

Mặc Sênh đỏ mặt, không biết từ lúc nào Dĩ Văn nói năng trở nên bạo dạn như vậy.

Dĩ Văn cười, quay đầu nhìn Trương Mại đang vẫy tay ra hiệu cho cô, nói với Mặc Sênh: “Tôi đi trước nhé”.

“Được”. Mặc Sênh gật đầu, đi được mấy bước đột nhiên Dĩ Văn dừng lại, nhưng không ngoảnh đầu.

“Nhất định hai người phải hạnh phúc đấy, coi như…” Dĩ Văn hạ giọng như nói với mình: “Coi như là vì tôi…”.

Mặc Sênh ngẩn người, thấy Dĩ Văn đã sang đến bên kia đường, không đợi câu trả lời của chị.

Dĩ Thâm quay trở lại thấy Mặc Sênh một mình đứng sững bên đường: “Dĩ Văn đi rồi sao?”

“Đi rồi.” Mặc Sênh ngẩng đầu, Dĩ Thâm đang đứng nhìn chị mỉm cười.

“Tuyết rơi rồi, chúng mình về thôi.”

Thấy phản ứng không mấy nồng nhiệt của Mặc Sênh, Dĩ Thâm hơi ngạc nhiên, anh tưởng gặp thời tiết như thế này chị sẽ vui mừng nhảy chân sáo như trẻ nhỏ.

Mặc Sênh lặng lẽ cắm cúi bước, lúc sắp va vào cột đèn đường một bàn tay nắm lấy chị kéo lại.

“Đầu óc em để ở đâu thế? Có phải đang nghĩ để về viết kiểm điểm không?” Dĩ Thâm vui vẻ.

Suy nghĩ của Mặc Sênh đã trở về hiện thực, ngẩng đầu thấy khuôn mặt thân thiết pha chút giận hờn của anh, đột nhiên muốn ôm anh…tay chị bất giác luồn vào áo khoác của anh, ôm chặt anh: “Dĩ Thâm…”

Bị bất ngờ bởi sự nồng nhiệt của Mặc Sênh, Dĩ Thâm hỏi nhỏ: “Em sao thế?”.

Mái đầu nhỏ dựa vào vai anh khẽ lắc nhẹ, giọng nói khàn đặc: “…Không sao”.

Dĩ Thâm muốn chị bỏ tay ra để xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng Mặc Sênh không chịu, càng ôm anh chặt hơn.

“Mặc Sênh!” Giọng Dĩ Thâm có vẻ bất lực, không hiểu sao tự nhiên Mặc Sênh trở nên như vậy.

“Lớn thế này còn làm nũng người ta cười cho kìa.” Dĩ Thâm cúi đầu thì thầm vào tai chị.

“Mặc kệ họ! Em thử xem áo em mua có ấm không.” Mặc Sênh nũng nịu.

Đành mặc cô ấy vậy. Dĩ Thâm bất lực để cho chị ôm, ngượng nghịu trước những cái nhìn ngạc nhiên đầy hâm mộ của khách qua đường.

Đêm tuyết rơi, trên đường phố náo nhiệt đầy người qua lại. Lần đầu tiên, họ cảm thấy Giáng Sinh là một ngày Tết.