Latest Entries »

Hacked by [EMANON] @ 60sGroup

Hacked! Site Downs

♥ HAVE FUN ♥

~ I hope you can reset your password ~

Cách đây mấy hôm, một người tôi biết để status trên yahoo đại loại như thế này “Ăn để sống…còn sống chỉ để ăn thì thật là hèn hạ”. Tất nhiên là status ấy không có tôn trọng tiếng Việt một chút nào mà còn kèm theo hầm bà lằng những thứ chữ kì quặc, nhưng tôi chỉ mạn phép bàn đến nội dung.

Thiết nghĩ, việc “ăn để sống” gần như chỉ để tồn tại. Tồn tại tức là có sức khoẻ, có khả năng để duy trì cuộc sống, nhưng cuộc sống ấy là cuộc sống vô hồn, không có cảm giác được tận hưởng thành quả mình làm ra. Tôi không biết với các bạn như thế nào, nhưng tôi nghĩ một người hạnh phúc là một người biết dung hoà giữa công việc và thú vui của riêng mình. Kiếm tiền thật nhiều để làm gì nếu như chỉ để ăn qua bữa, chỉ để mua đủ quần áo mặc, chỉ để chi trả cho những nhu cầu cần thiết nhất của bản thân? “Ắn để sống” là đảm bảo được những nhu cầu cần thiết nhất cho phần “con” của mỗi con người. Là tồn tại, là bản năng sống. “Ăn để sống” là điều thiết yếu đầu tiên, nhưng đó không phải là điều duy nhất làm nên cuộc sống của một con người.

“Sống để ăn” tức là khi bạn đã “sống”, bạn sẽ phải “sống” thực sự. Bạn muốn ăn gì? Bạn bỏ tiền ra cho món ăn như thế nào? Bạn thích đi du lịch ở đâu? Bạn dành tặng cho người thân của mình những gì? Thay vì chỉ tồn tại, thay vì chỉ nghĩ đến những nhu cầu cá nhân của riêng bạn, “sống để ăn” là sống cho bản thân và sống cho người khác nữa. Tại sao lại coi hưởng thụ là một thứ hèn hạ? Không phải những học sinh như chúng ta đang hưởng thụ thành quả học vấn của những thế hệ đi trước hay sao? Không phải bố mẹ làm việc có tiền để chúng ta đi ăn, đi chơi, đi học ư? Tôi không quá đề cao lối sống hưởng thụ, nhưng tôi nghĩ, chúng ta là CON NGƯỜI, vậy thì không chỉ đảm bảo cho phần “con” phát triển khoẻ mạnh, mà còn cần chăm chút cho phần “người” nữa.

Điều quan trọng chắc hẳn là phải dung hoà giữa việc “ăn để sống” và “sống để ăn” chứ không phải chụp mũ cái nào là hèn hạ, cái nào là thấp kém. Đừng nhìn mọi việc theo một mặt của nó, đừng vì căm ghét một ai đó mà không nhận ra rằng những vấn đề họ đề cập đến là một khối rubic nhiều mặt

Ngoài lề tí:

Tôi hôm nay lại ham hố đi mua sách à nha ^^

Tôi mua được cuốn Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư. Chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy tên của chị Tư là lòng tôi lại trào dâng lên một cảm xúc yêu thích mãnh liệt, yêu đến nỗi phải mua sách về ngay lập tức. Truyện ngắn chị Tư tôi đọc hết rồi, bây giờ chuyển qua tạp văn và lang thang trên blog của chị.

Cuốn thứ hai tôi mua là Lão già mê đọc truyện tình của Luis ^^ Sau hiệu ứng Chuyện con mèo dạy hải âu bay, tôi rất muốn đọc tác phẩm nổi tiếng nhất của ông xem thế nào :D Cuốn sách rất mỏng, bìa đẹp lắm, đúng là Nhã  Nam có khác :D

Tôi cũng lang thang ở gian sách Việt Nam rất lâu, muốn tìm một cuốn nào đó hay ho của một tác giả trẻ trung năng động để đọc nhưng sao tôi toàn thấy những tựa sách kì lạ như  “Anh sẽ lại cưa em nhé”, “Nhật kí son môi”, “Tình”, “Hãy nói anh yêu em”, “Cho em gần anh thêm chút nữa”… ( tôi không nhớ rõ lắm, chắc có chút sai sót ). Tôi không biết tác giả trẻ Việt Nam nào đang nổi tiếng vì viết hay nên đành ngậm ngùi ra về.

Bạn nào recomment cho tôi một tác phẩm văn học Việt Nam hay không? Quan trọng là tác giả phải trẻ, tôi muốn bắt kịp với thời đại lắm rồi. ^^

Uri heodang with the evil side xD I love it I love it I love it.

OMG! He’s so cute, and so mean too ^^

I’m watching Best Love just because of Seung Gi. :”)

Waiting for me, heodang a~~ I will be back after this June and I will update about you as I always wanted.

Miss you! So happy to see your lovely and friendly smile ^^

Good evening everyone!!!

Hôm nay là một ngày phim ảnh của tôi ^^ Bỏ qua những bài tập chồng chất, tôi quyết định tự  thưởng cho bản thân chút thời gian để giải trí :D

Có ba phim tôi đã xem:  Tangled, The Presence, Beastly và Saw là phim xem từ  cách đây gần một tuần. Quyết định gộp chung viết luôn một thể ^^

1. Tangled thì tôi xem lần này là lần thứ ba rồi ^^ Hai lần trước là xem 3D ngoài rạp . Muốn viết về phim từ  lâu, bây giờ mới có cơ hội.

Tangled trước hết là một bộ phim thú vị. Cách kể chuyện nhẹ nhàng, hài hước của Disney đưa người xem xuyên suốt toàn bộ câu chuyện với mạch cảm xúc tự nhiên và tràn ngập tiếng cười, nhưng không kém đi những giây phút lắng đọng. Rapunzel với ước mơ được một lần tận mắt chứng kiến những chiếc đèn lồng bay lên trời vào đúng ngày sinh nhật mình. Cô sống trong ngọn tháp cao với mái tóc dài hơn 20m, cùng với những suy nghĩ về một thế giới bên ngoài đáng sợ do mẹ cô tạo dựng nên. Rapunzel chỉ tồn tại, chứ không sống. Cô chỉ thật sự hiểu được cuộc sống của mình ý nghĩa như thế nào khi được đặt chân ra bên ngoài. Disney chưa bao giờ làm người xem thất vọng vì hãng luôn biết cách đưa vào những tình tiết dễ thương, những câu nói hài hước, những bài học tinh tế nhưng không nặng nề.

Rapunzel sẽ không bao giờ biết thế giới bên ngoài đẹp đẽ như thế nào nếu tên cướp Rider không tình cờ chui được vào ngọn tháp. Một giao kèo được mở ra, đôi bên cùng có lợi, một bên sẽ được ngắm đèn trời, một bên được lấy lại vương miện vô cùng đáng giá. Cuộc phiêu lưu nguy hiểm nhưng đầy kinh ngạc, hồi hộp nhưng vẫn vui tươi khiến cho bản thân tôi cảm thấy vô cùng thích thú. Điểm sáng nhất của Tangled phải kể đến khi Rapunzel và Eugene tận mắt nhìn thấy những chiếc đèn lồng thả lên trời. Cảm giác như lạc vào thế giới thần tiên vậy, tôi cực kì thích thú, đặc biệt là còn xem bản 3D nữa. Những chiếc đèn như  quay xung quanh mình vậy. Ai bảo Disney không làm được 3D chứ? Disney mà đã làm thì không thể nào cưỡng lại được đâu. Hehe. Hai người fell in love một cách hết sức là “Disney” =)))))))))))))) Dù tôi không hứng thú chuyện tình cảm của  Disney nhưng vẫn thấy hai người đáng yêu quá đi mất  ^^

Bộ phim kỉ niệm 50 phim hoạt hình của Disney là một bộ phim không chỉ dành cho trẻ nhỏ mà cho tất cả những bạn nào yêu thích nét đẹp kì thú, mơ ảo của cổ tích, của những ước mơ thành hiện thực ( tất nhiên là ta phải cố gắng nữa, phải không? ), cho những ai muốn mỉm cười ngơ ngốc mỗi khi Rapunzel của chúng ta quăng quật mái tóc lung tung.

Bài hát tôi thích nhất trong phim ^^

Bonus điều nhỏ: Nhạc phim rất dễ thương <3 Mandy không làm tôi thất vọng chút nào

2. The Presence:

Tôi xem phim này vì tưởng là phim ma rùng rợn, cuối cùng thì thất vọng không còn để đâu hết.

Đây là một câu chuyện tình yêu với một chút yếu tố ma quái, một thứ thế lực siêu nhiên nào đó. Anh chàng ma tốt đẹp lúc nào cũng có mặt trong căn nhà  được trang điểm không khác gì Edward của tôi trong Twilight. Người phụ nữ thì tinh thần không ổn định, lúc này lúc nọ, rồi còn làm ầm lên với người yêu của mình  ( dám cá chắc chị này lúc ấy đang bị ám bởi một chàng ma khác ), rồi lại khóc lóc thảm thiết rồi sợ hãi tột cùng. Nếu đã thế, tốt nhất đừng có sống ở ngoài cái hòn đảo không người ấy nữa.

Anh chàng người yêu lúc nào cũng khổ nhất, trong phim kinh dị ấy. Yêu chị ấy mà cuối cùng toàn phải chết thay cho chị ấy, hoặc bị thương. Haizz… Tôi mà là anh này thì đã bỏ về từ lâu rồi chứ chẳng chịu ở lại cái hòn đảo hiu quạnh, đi vệ sinh phải đi tận sâu trong rừng đâu =)

Có hai anh ma thì phải? Một anh tốt và một anh xấu. Chẳng hiểu sự có mặt của hai anh này trong câu chuyện là gì, ngoài việc đi qua đi lại, xuất hiện trong bóng đêm sâu thẳm và anh ma xấu thì cứ thì thầm nói vào tai chị nhân vật chính và anh người yêu một điều gì đó ( tôi chẳng hiểu gì hết ). Anh tốt yêu chị nhân vật chính, chị ấy ở đâu, anh ấy theo đấy. Cuối cùng anh tốt được một ông da đen ( thế lực siêu nhiên nào đó ) dẫn về trời (?).

Cả phim gần như không nói năng gì, cứ im lặng. Suố hai mươi phút đầu phim chỉ là những hoạt động của chị nữ chính, không nói năng với ai, sống tách biệt với người bình thường và bên cạnh có anh ma tốt. Sau dần anh người yêu đến thì mới bắt đầu nói nhiều hơn. Cảnh vật cũng tĩnh lặng, xem phát chán lên được.

Tôi thích những khoảng lặng trong các bộ phim nhưng không phải cái kiểu cố tình bí ẩn như thế này ( mà thật ra lại chẳng có gì ). Buồn ngủ chết mất. Phim kinh dị gì mà tôi thiếu điều ngủ gục vì không một chút đáng sợ.

À mà điều hay ho nhấ của phim này là các nhân vật không có tên, cứ như thể bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể là họ vậy =))))))

3. Beastly:

Alex rất hot với cơ bụng 6 múi.

Van rất xinh.

Khi Kyle ( Alex ) trở nên xấu xí thì trông vẫn đẹp như thường, lại còn có cây hoa trên cơ thể, lúc thì rụng lá, lúc thì ra hoa như cây hoa thật nữa chứ.

Lindy ( Van ) nhạt nhẽo đến mức tôi chẳng cảm nhận được gì.

Vì sao Kyle yêu Lindy? Tôi không biết.  Ngay từ lúc anh ta bị biến thành xấu xí thì anh ta đã nhắm đến Lindy là đối tượng yêu thương của mình. Vì cô ấy khác biệt? Cô ấy sẽ chấp nhận anh? Vậy anh yêu cô ấy như  thế nào, nhiều ra sao, vì lí do gì mà để ý đến cô ấy? Tôi không hiểu nổi. Còn việc Lindy yêu Kyle là do mưa dầm thấm lâu, cũng không đến nỗi phi logic. Dù sao thì những gì Kyle làm cho Lindy cũng thật đáng yêu và dễ thương đến mức tôi phải kêu lên mấy tiếng ngưỡng mộ.

Cốt truyện hời hợt với một bà phù thủy vớ vẩn, một ông bố vô trách nhiệm đến khó tin và càng khó tin hơn khi ông ta xuất hiện chẳng để làm gì.

Quãng thời gian Lindy và Hunter ( tên của Kyle khi trở nên xấu xí ) bên nhau không được khai thác kĩ, thành ra tình yêu cũng vì thế mà nông, hơi phù phiếm và không để lại ấn tượng gì cho người xem cả.

Tôi đã chờ đợi phim này để rồi vừa xem vừa ngáp ngắn ngáp dài.

4. Saw 1:

Đi sau thời đại ha? Bây giờ mới xem Saw.

Phim không sợ nhưng khá kích thích vì những hành động tâm thần của Jigsaw, vì cách mà Jigsaw mượn tay người này để giết người kia, trong khi rõ ràng hắn ta thì vẫn nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi không thích không khí phim nhưng tôi vẫn muốn xem phần tiếp theo. ^^

Dự án Ebook xD

Hết tháng 6 này thì mình thật sự rất rảnh rỗi ( vì đã thi xong và chỉ còn chờ kết quả ) nên có ý định làm một vài ebook.

Mình chưa làm ebook bao giờ và cũng sẽ chỉ làm để thỏa mãn bản thân mà thôi, vì vậy không quan trọng cuốn sách đó có ebook hay chưa, mình vẫn sẽ làm nếu mình thích ^^

Viết ra thế này thôi, chứ  mình biết bên ngoài xã hội mạng kia có hàng trăm người chăm chỉ  làm ebook, mình chỉ ham vui nhất thời, chắc không làm được mấy đâu.

Mình chỉ chú trọng vào truyện Việt Nam nhé!! Có thể đó là ebook tổng hợp những truyện ngắn hay mà mình đã đọc trong thời gian qua, cũng có thể là một truyện của một nhà văn nào đó mình thích ( chú Ánh, chị Tư  chẳng hạn ). Sẽ không làm ebook ngôn tình tung của hay truyện tình yêu tình báo Âu Mỹ nha!! Truyện Nhật thì mình sẽ tìm một cuốn hay và ngắn ( một vài truyện trong Phong vị cuộc sống hoặc truyện của Banana )

Dưới đây là list những truyện mình đang lên kế hoạch ( mình tự type và tự làm ebook, không nhờ sự giúp đỡ của ai cả, giỏi không :D )

– Little Woman – Những cô gái nhỏ ( Louisa May Alcott)

– Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh ( Nguyễn Nhật Ánh )

– Một vài truyện ngắn của một vài tác giả Việt Nam mà mình thích ^^ ( truyện ngắn lắm lắm ý, khoảng từ 3000-4000 chữ  là căng )

Ôi, càng ngày mình càng ham hố kinh khủng!!!

Dù sao, mình muốn ủng hộ truyện Việt.

Phim đáng yêu hén? Thích con ếch ghê luôn a, nhìn mũm mĩm béo tròn xinh chết đi được.

Giọng lồng tiếng cũng dễ thương và tự nhiên nữa ^^ Chỉ có điều mình là người đất Bắc nên lúc đầu nghe không quen :D

Xem xong cái này, trong đầu mình hiện lên một mong muốn mãnh liệt: Việt Nam làm hoạt hình của Dế mèn phiêu lưu kí ^^ Ôi, tạo hình như kiểu chú chuột chú ếch ở trong Dưới bóng cây là quá ok rồi ^^ Mà kịch bản của Dế mèn cực hay và ý nghĩa nữa chứ!!!

Người VN dùng hàng VN!!! VN làm hoạt hình cũng đáng yêu lắm mà ^^

https://i0.wp.com/www.tranthutrang.net/wp-content/uploads/2009/01/biacocktail_tb3-189x300.jpg

 

Hôm trước tôi có đọc Cocktail cho tình yêu của Trần Thu Trang. Trước đây có người chị bảo với tôi rằng, Cocktail cho tình yêu hay hơn Phải lấy người như anh. Ừ, có lẽ là vậy.

So với Phải lấy người như anh, Cocktail cho tình yêu dịu dàng hơn, êm ái hơn và dễ đi vào lòng người hơn. Tôi đọc cuốn sách như một thứ giải trí nhẹ nhàng giữa những bài tập toán đau đầu, những cấu trúc tiếng anh khó nhớ hay một đề văn khó triển khai nào đó. Nhưng, chỉ dừng lại ở đấy, chỉ dừng lại ở giải trí mà thôi.

Cách đây không lâu có một vụ tranh luận (cãi nhau) nho nhỏ giữa Trần Thu Trang và Hội đau tim. Tôi tình cờ cũng đọc được một vài dòng và tự nhiên tôi muốn thử đọc truyện của Trang. Tôi muốn xem Lập của Cocktail sẽ như thế nào, có khác với những chàng trai ngôn tình mà mọi người tung hô hay không?

Truyện này khá ngắn. Tôi khá thích nhân vật nữ chính ( dù tôi đã quên mất tên ngay sau khi gấp sách lại ), vì cô có đam mê, có tình yêu và lòng nhiệt thành với công việc. Cô yêu thời trang và cô đấu tranh cho tình yêu của mình. Tôi cũng thích Lập, vì anh giỏi giang, quyết đoán và đương nhiên, anh rất đẹp trai, có khí chất ^^ Nhưng tôi lại chẳng thích nổi tình yêu giữa hai con người ấy.

Vì sao ư?

Tôi cảm thấy thứ tình yêu ấy quá chóng vánh, quá nhanh, nhanh đến mức tôi chưa kịp quen dần với việc họ yêu nhau, thì họ đã đùng đùng kéo nhau đi kết hôn. Tôi đứng hình mất vài giây đấy. Mới nửa năm kể từ khi chia tay với người yêu cũ mà nhân vật nữ chính đã quyết định lên xe hoa với người khác ư? Có thể vì tình yêu mãnh liệt, có thể vì chàng người yêu cũ phụ bạc, nhưng khi đọc đến quyết định này của nữ chính, tôi không khỏi tự hỏi: Cô yêu Lập đến mức nào? Cô hiểu Lập ra sao? Cô có quá nông nổi hay không? Để rồi, vâng, ngay sau đó, cô phát hiện ra một bí mật của Lập, và giận dỗi, chán ghét, ghê tởm anh suốt hơn một năm trời.

Hơn nửa đầu câu chuyện là những cảm xúc rung động khá đáng yêu thì càng về cuối truyện càng đuối và chuyển thành những đau khổ dai dẳng. Cốt truyện nhiều đoạn không rành mạch và dường như tác giả cố tình tạo nên những bi kịch khiên cưỡng để làm khổ nhân vật của chính mình. Mà có lẽ do bản tính hay suy diễn của anh Lập tạo nên. Đọc vừa buồn cười vừa khó chịu.

Chê thì chê vậy thôi nhưng tôi vẫn đọc hết Cocktail cho tình yêu mà không than vãn câu nào với mấy đứa bạn thân của mình. Vì tôi thích những ly cocktail mà nữ nhân vật chính pha, hay thích những màn cãi cọ dễ thương xẹt điện tứ tung của nhân vật nữ chính và Lập. Hoặc có chăng chỉ vì tôi thấy hài lòng. Trong thời điểm mệt mỏi này, tôi tìm thấy một ly cocktail mát lạnh và dễ chịu. Thế là được rồi.

Mà nói qua một chút về ngôn tình Tung Của. Dạo này tôi muốn tìm đọc một cuốn ngôn tình hay mà không thể, cứ đọc được vài chương là ngáp ngắn ngáp dài, thấy nội dung nhàm chán và người chuyển ngữ cũng chán không kém. Thật là tôi cũng không kì thị edit gì cả, vì trước đây tôi vẫn đọc edit ầm ầm không kêu lấy một câu. Chỉ là nội dung các truyện gần đây ngớ ngẩn quá, đến mức tôi chán luôn cả người chọn cái truyện ấy. Đúng thật là người người, nhà nhà edit, người người, nhà nhà đọc truyện Trung. Không tránh khỏi những loại ăn theo và những loại ham hư vinh.

Sau một buổi tối vật vã tìm kiếm những truyện ngôn tình hay ho, lục tung cả list ở Mộng Xuân mà vẫn không ưng được truyện nào. Tôi đã ngậm ngùi nói lời tạm biệt ngắn hạn với ngôn tình. Chắc giờ tôi chỉ đọc truyện in sách thôi, ít ra cũng đảm bảo được một chút xíu.

Tuần này cũng là tuần của chú Ánh nên tôi sẽ chăm chỉ đi kiếm truyện của chú về đọc ( mà hình như tôi đọc gần hết mất rồi ). Chú Ánh ơi, mau viết tiếp truyện nha chú!!!! Lâu rồi đọc lại Tôi là Bêtô thấy thích quá đi ^^

Còn bạn, bạn thích truyện nào của chú Ánh nhất?

P.s: Tôi đang đọc lại Chuyện con mèo dạy hải âu bay !!! Bạn nào có nhã hứng bàn luận với tôi không? Hồi trước tôi đọc ebook, mới mấy hôm trước được tặng sách hẳn hoi ấy ^^ Mấy hình trang trí trang cuốn sách cực dễ thương luôn <3

Tada kimi wo ashiteru là một bộ phim trong sáng đến thánh thiện, là một nỗi buồn sâu lắng nhưng lại đưa con người ta đến những bến bờ yêu thương và bình yên diệu kì . . . Bánh vòng của Shuzuru, loài chim thiên đường thoắt ẩn thoắt hiện cùng màu xanh cây lá của cánh rừng bạt ngạt ấy đem hi vọng về một thiên đường thật sự!

Makoto, một chàng sinh viên bình thường với nỗi ám ảnh về mùi thuốc trên cơ thể mình đến nỗi không dám làm quen với ai, không dám đến gần ai vì sợ họ phát hiện ra mình không được bình thường như bao người khác. Shuzuru, một cô gái mắc căn bệnh kì lạ di truyền từ mẹ, cố gắng không lớn lên mà mãi chỉ nhỏ bé như những đứa trẻ, với thú vui kì lạ về bánh vòng và phong cách ăn mặc lỗi mốt. Hai con người, hai tâm hồn khác nhau đã tìm được nhau giữa hàng trăm nghìn bức ảnh, giữa những tán lá cây xanh mướt một màu nơi cánh rừng kia cùng nụ cười dễ thương của cô gái.


Tớ hài lòng vì con người tớ được sinh ra.
Không phải ai khác, chỉ tớ mà thôi.

Lần đầu tiên em gặp anh, cũng là lần đầu tiên trong đời em hiểu thế nào là tình yêu. Là thứ tình cảm thiêng liêng chiếm trọn hết trái tim em ngay từ lần chạm mặt ấy. Anh lúng túng và bằng cái cách ngọt ngào mà anh đã nói với em: “Này, có cái biển báo đường dành cho người đi bộ phía đầu đường đấy. Có lẽ tới đó thì hơn”. Từ giây phút ấy, em biết trái tim mình dành cho anh, cho một con người lúc nào cũng ngại ngùng và thỉnh thoảng còn ngớ ngẩn nữa chứ!

Anh đam mê chụp ảnh, thích ghi lại những khoảnh khắc tuyệt diệu xung quanh cuộc sống chúng ta. Trước khi gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày em sẽ yêu cái cảm được chỉnh những nút, xoay ống kính trên chiếc máy cứng nhắc và đen thùi lùi ấy. Anh cùng em dành cho nhau thật nhiều khoảnh khắc bên nhau dưới cánh rừng ấy, tán cây đó, mặt hồ kia. Đuổi bắt, chụp ảnh, trêu đùa hoặc thậm chí là giận dỗi . . . anh vẫn bước đi bên em, sánh bước cùng em, như hai đường thẳng song song thấu hiểu mà chẳng thể cắt nhau.

Ranh giới mong manh giữa tình bạn và tình yêu của anh trong em đã bị xóa nhòa, thay vào đó là một sự khẳng định chắc chắn về những cảm xúc đang loạn nhịp gõ lên trong trái tim em. Nhưng em không phải con ngốc đến nỗi không biết rằng anh để ý Miyuki xinh đẹp và hoạt bát. Và dần dần anh dường như bỏ quên em giữa bao niềm vui mới, bao rung động của riêng anh, để rồi đến lúc em chơi vơi, chấp chới giữa khoảng trời sợ hãi và lo lắng. . . thì anh, lại đến bên em, nắm lấy tay em và cứu vớt em khỏi cảm xúc tệ hại, khiến cho em vững tin vào một tương lai tốt đẹp hơn.

Anh đáng ghét lắm! Anh là người một phút trước có thể khiến em vui sướng tột độ và ngay sau đó lại đẩy em xuống chín tầng địa ngục tuyệt vọng. Anh đồng ý cho em sống cùng anh dưới một mái nhà, ngày ngày cùng em đi học, cùng em ăn cơm, cùng em tìm những đề tài để tạo nên những bức ảnh tuyệt đẹp. Nhưng rồi sao? Em vẫn chỉ là một đứa bạn không hơn không kém, vẫn chỉ là con nhỏ Shuzuru trẻ con, thỉnh thoảng hay khóc nhè nhõng nhẽo, cần được bảo vệ và chăm sóc. Chỉ thế mà thôi.

 


Hey Makoto, was there at least a tiny bit of love in that kiss?

Yes, you’re my whole world . . .

Giây phút môi anh đặt lên môi em, em biết rằng mình nhất định phải trưởng thành, phải độc lập để có thể một ngày nào đó nghe anh nói rằng anh thật tự hào về em, rằng em thật tuyệt vời. Mà anh này, có chút tình yêu nào trong nụ hôn đó không nhỉ? Em vẫn thường mong muốn anh yêu em như cách mà em đã yêu anh. Giữa hai con người đích thực. Giữa hai tâm hồn thực sự đồng điệu, và hai trái tim đập chung một nhịp.

Và em nhất định phải ra đi. Em muốn tự mình tìm kiếm những trải nghiệm cho riêng em. Em muốn trở thành một người phụ nữ đích thực, để dù em có ra đi thì anh có lẽ vẫn sẽ nhớ về em như một điều gì đó thật đặc biệt ?!? Em một mình đến New York, chụp cho anh, cho em những khuôn mặt tràn đầy sức sống ấy, để em thấy rằng mình vẫn còn tồn tại đâu đó trong thế giới bao la rộng lớn này. Để em thấy nụ cười tuyệt vời trong mỗi con người khác nhau, một hoàn cảnh khác nhau, mỗi dân tộc và phong tục tập quán khác nhau. Em muốn mở được một triển lãm cho riêng mình, để một ngày nào đó, ừ, anh sẽ đến và ngắm nhìn những thành quả em đã đạt được . . .

Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ . . .

It was the only kiss, the love I have ever known . . .

Tada kimi wo ashiteru là quá trình tự tìm hiểu và hoàn thiện mình của hai tâm hồn cô độc, nhiều khát vọng và ước ao. Có lẽ họ gặp nhau tình cờ và xa nhau cũng thật dịu êm. Giống như bước qua một bến dừng xe buýt, có thể sẽ đi tiếp cùng một con đường, cũng có thể rẽ thành hai ngả mà xa nhau mãi mãi. Shuzuru có lẽ đã tìm được bến dừng ngay trong trái tim Makoto, trở thành một phần trong cuộc sống mà anh vẫn tiếp tục vươn lên, không lùi bước. Để ngày ngày, chờ đợi một lá thư mà Shuzuru viết . . . để tự mỉm cười và biết rằng đâu đó một mảnh linh hồn của cô ấy vẫn vương lại mà quấn lấy tâm hồn anh. Nhẹ nhàng như gió . . . Dù không còn bên nhau nhưng tình yêu của Shuzuru và Makoto vẫn tồn tại, không quá lớn nhưng đủ để luôn hướng về nhau, đủ để Shuzuru không bao giờ bị lãng quên, đủ để cô ấy luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh. Chết đâu có nghĩa là ta ngừng yêu thương?

Những bức ảnh ghi lại khoảng khắc của thứ tình yêu thuần khiết, giản đơn mà không kém phần sâu đậm của hai con người. Sẽ là kí ức đẹp đẽ nhất trong quãng đời của cả Shuzuru lẫn Makoto. Không hối tiếc, chỉ đọng lại nơi đây là một niềm yên bình đến lạ. Vì Makoto nắm giữ hạnh phúc của một người trong tay. Và ai cũng tin rằng Shuzuru đã nhận được nó rồi, một cách toàn vẹn nhất.

 

Cô ấy thường hay nói dối.
Và tôi vẫn muốn cô ấy nói dối tôi lâu thêm chút nữa . . .

Note 6

Tôi dạo này rất muốn viết một truyện ngắn hay ho, nhưng không sao nghĩ ra nội dung.

Bối cảnh của truyện, tôi đã mường tượng được ít nhiều. Nhân vật chính mất chìa khóa căn nhà chung cư  của mình, ngồi ở hành lang khóc lóc thảm thiết.

 

Từ một bối cánh thế này, tôi có thể triển khai được những gì?

– Li dị chồng, căn nhà này là căn nhà của riêng nhân vật chính. Nhân vật chính phản bội chồng đi theo một người đàn ông có tiền, và có được căn nhà này.

– Nhân vật chính sống mạnh mẽ đến mức cô độc, chưa từng yêu thương một ai. Đến ngay cả chìa khóa cũng chỉ có một chùm, không có ai có thể nương nhờ được.

– Căn nhà của những số tiền bẩn thỉu do bố nhân vật chính kiếm được.

– Hoặc đơn giản chỉ vì nhân vật chính uất ức và tức giận vì không có ai ở nhà để mở cửa cho mình.

 

Các bạn thấy cái nào đỡ cực đoan nhất? Tôi muốn viết truyện nhẹ nhàng thôi, nhưng đến lúc nghĩ ra thì toàn thứ  chẳng ra sao cả. Đầu óc chứa những thứ kì quặc thế đấy. Oa oa.

 

Tản mạn về Ronald Weasley

https://kemsmile.files.wordpress.com/2011/06/ronald2bweasley.jpg?w=238

Tôi thích tình yêu kiểu bảo vệ, rất thích.

Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi đặt tay lên bàn phím, viết về Ron của tôi. Cũng vì thứ tình yêu bảo vệ này mà tôi yêu Cố Duệ của Công tử Liên Thành. Vì Ron của tôi, khi yêu luôn hết lòng bảo vệ người mình yêu.

Tôi thích cách Ron bảo vệ Hermione, tuy vụng về, nóng nảy nhưng lại vô cùng đáng yêu và chân thành. Thích cách Ron lo lắng tái mặt khi biết Her bị con quỷ khổng lồ tấn công, rồi thực hiện bùa bay thành thạo để tẩn cho nó một trận. Thích cách  Ron nổi khùng khi Malfoy gọi Her là Mud-Blood, ếm bùa sên cậu ta nhưng rốt cuộc chính  Ron lại bị phản nguyền. Thích cách Ron tức điên với giáo sư  Snape khi ông cố tình gây khó dễ cho Her, cũng thích lúc Ron trầm lặng nắm lấy tay Her khi cô bị hóa đá.  Rồi cả cách Ron nhẹ nhàng phủi những bông tuyết bám trên vai áo Her khi cậu hứng chí quơ đũa phép làm ra chúng trong giờ học.

Tôi yêu Ron mỗi khi cậu trẻ con, rồi cãi nhau chí chóe với Her, gây sự với cô bé mọi lúc mọi nơi, từ những điều tưởng chừng như  nhỏ bé nhất. Tôi yêu Ron mỗi lúc cậu bé quan tâm đến Her từng tí một, từ  cái thời khóa biểu màu mè với những giờ lên lớp trùng khít nhau, từ những ngày trước kì thi Her lo lắng không yên, hay cả khi cô bé tức giận bỏ bữa vì biết Hogwards sử dụng gia tinh. Tôi yêu Ron vì những lúc bị đau, bị thương, người đầu tiên và cuối cùng cậu nghĩ đến, chỉ có thể là Hermione.

Hermione không ăn cơm, Ron lo.

Hermione học quá nhiều, Ron lo.

Hermione khóc vì bị xỉ nhục, Ron lo.

Hermione hóa đá, Ron lo.

Ron lo lắng, quan tâm đến cô bé Hermione từ  những điều nhỏ bé nhất. Kẻ nào dám bắt nạt Hermione có nghĩa là chán sống nếu như Ron ở đó. Yêu nhau là yêu từ những gì nhỏ bé nhất, yêu cả những khuyết điểm, những sở ghét của người ta. Yêu nhau là dành cho nhau từng chút thời gian rảnh rỗi, bên nhau và mỉm cười ngây ngốc.

Yêu nhau không cần mang ơn cứu mạng, cũng chẳng cần phải nhảy xuống dầu sôi lửa bỏng vì nhau, càng không thể sống chết có nhau. Yêu nhau là tình cảm, cảm xúc đến từ  trái tim.

Yêu là yêu bằng tấm lòng chân thành. Yêu chân thành như Ron đâu phải dễ. Cách  Ron yêu Hermione càng khiến tôi yêu Ron thêm.

Ron chỉ là một chàng trai bình thường thôi. Ron bình thường nhưng không tầm thường. Cậu mang đến cho Hermione, và tôi, và những người con gái bình thường khác, một cảm giác bình yên và ấm áp. Khi ở bên Ron, Hermione cảm thấy được che chở, được yêu thương, thế là đủ. Ron chọc Her cười, khiến Her khóc vì những điều ngỡ như vô duyên. Ron mang đến cho truyện Harry Potter những cảm xúc tự nhiên nhất.

Ron không giỏi nhưng cậu ấy chẳng dốt. Cậu là đệ nhất cao thủ chơi cờ vua trong Hogwards, một trò chơi đòi hỏi trí thông minh và độ nhạy bén cao. Ronald dũng cảm, hài hước. Ron là một người có thể mang đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho người khác. Chẳng phải Harry cũng công nhận, nếu thiếu  Ron, cuộc sống của cậu bé cũng mất đi rất nhiều niềm vui, tiếng cười hay sao? Nếu như  câu chuyện Harry Potter của chúng ta chỉ xoay quanh cuộc sống của Harry Potter và Hermione Granger thì sẽ buồn chán và tẻ nhạt biết bao! Ron là người gắn kết Her và Harry, là sự  chân thật của cuốn sách.

Tôi yêu Ronald Weasley vì Ronald của tôi dễ thương, nóng nảy, với mái tóc đỏ và gương mặt đỏ bừng. Tôi yêu cậu vì chính bản thân cậu. Hermione đã nhìn ra và tôn vinh Ron, đã yêu cậu bằng một thứ tình cảm trong sáng và diệu huyền nhất, và tôi yêu sự lựa chọn của trái tim cô.

Tôi hạnh phúc vì đã yêu Ronald của tôi ^^ Cũng giống như Hermione luôn hạnh phúc khi ở bên cậu ấy.