Cách đây mấy hôm, một người tôi biết để status trên yahoo đại loại như thế này “Ăn để sống…còn sống chỉ để ăn thì thật là hèn hạ”. Tất nhiên là status ấy không có tôn trọng tiếng Việt một chút nào mà còn kèm theo hầm bà lằng những thứ chữ kì quặc, nhưng tôi chỉ mạn phép bàn đến nội dung.
Thiết nghĩ, việc “ăn để sống” gần như chỉ để tồn tại. Tồn tại tức là có sức khoẻ, có khả năng để duy trì cuộc sống, nhưng cuộc sống ấy là cuộc sống vô hồn, không có cảm giác được tận hưởng thành quả mình làm ra. Tôi không biết với các bạn như thế nào, nhưng tôi nghĩ một người hạnh phúc là một người biết dung hoà giữa công việc và thú vui của riêng mình. Kiếm tiền thật nhiều để làm gì nếu như chỉ để ăn qua bữa, chỉ để mua đủ quần áo mặc, chỉ để chi trả cho những nhu cầu cần thiết nhất của bản thân? “Ắn để sống” là đảm bảo được những nhu cầu cần thiết nhất cho phần “con” của mỗi con người. Là tồn tại, là bản năng sống. “Ăn để sống” là điều thiết yếu đầu tiên, nhưng đó không phải là điều duy nhất làm nên cuộc sống của một con người.
“Sống để ăn” tức là khi bạn đã “sống”, bạn sẽ phải “sống” thực sự. Bạn muốn ăn gì? Bạn bỏ tiền ra cho món ăn như thế nào? Bạn thích đi du lịch ở đâu? Bạn dành tặng cho người thân của mình những gì? Thay vì chỉ tồn tại, thay vì chỉ nghĩ đến những nhu cầu cá nhân của riêng bạn, “sống để ăn” là sống cho bản thân và sống cho người khác nữa. Tại sao lại coi hưởng thụ là một thứ hèn hạ? Không phải những học sinh như chúng ta đang hưởng thụ thành quả học vấn của những thế hệ đi trước hay sao? Không phải bố mẹ làm việc có tiền để chúng ta đi ăn, đi chơi, đi học ư? Tôi không quá đề cao lối sống hưởng thụ, nhưng tôi nghĩ, chúng ta là CON NGƯỜI, vậy thì không chỉ đảm bảo cho phần “con” phát triển khoẻ mạnh, mà còn cần chăm chút cho phần “người” nữa.
Điều quan trọng chắc hẳn là phải dung hoà giữa việc “ăn để sống” và “sống để ăn” chứ không phải chụp mũ cái nào là hèn hạ, cái nào là thấp kém. Đừng nhìn mọi việc theo một mặt của nó, đừng vì căm ghét một ai đó mà không nhận ra rằng những vấn đề họ đề cập đến là một khối rubic nhiều mặt
Ngoài lề tí:
Tôi hôm nay lại ham hố đi mua sách à nha ^^
Tôi mua được cuốn Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư. Chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy tên của chị Tư là lòng tôi lại trào dâng lên một cảm xúc yêu thích mãnh liệt, yêu đến nỗi phải mua sách về ngay lập tức. Truyện ngắn chị Tư tôi đọc hết rồi, bây giờ chuyển qua tạp văn và lang thang trên blog của chị.
Cuốn thứ hai tôi mua là Lão già mê đọc truyện tình của Luis ^^ Sau hiệu ứng Chuyện con mèo dạy hải âu bay, tôi rất muốn đọc tác phẩm nổi tiếng nhất của ông xem thế nào :D Cuốn sách rất mỏng, bìa đẹp lắm, đúng là Nhã Nam có khác :D
Tôi cũng lang thang ở gian sách Việt Nam rất lâu, muốn tìm một cuốn nào đó hay ho của một tác giả trẻ trung năng động để đọc nhưng sao tôi toàn thấy những tựa sách kì lạ như “Anh sẽ lại cưa em nhé”, “Nhật kí son môi”, “Tình”, “Hãy nói anh yêu em”, “Cho em gần anh thêm chút nữa”… ( tôi không nhớ rõ lắm, chắc có chút sai sót ). Tôi không biết tác giả trẻ Việt Nam nào đang nổi tiếng vì viết hay nên đành ngậm ngùi ra về.
Bạn nào recomment cho tôi một tác phẩm văn học Việt Nam hay không? Quan trọng là tác giả phải trẻ, tôi muốn bắt kịp với thời đại lắm rồi. ^^